Jean de La Fontaine từng viết bài thơ ngụ ngôn “Le Loup et l’Agneau” kể về con chó sói và con cừu non cùng ra suối uống nước. Con sói muốn ăn thịt con cừu bèn tìm đủ cách buộc tội con cừu. Đầu tiên con sói bảo con cừu làm bẩn nước suối của con sói. Bị con cừu bẻ: “Thưa ông, ông uống ở thượng lưu, tôi uống ở hạ lưu, thì chỉ có ông làm bẩn nước của tôi chứ làm sao tôi có thể làm bẩn nước của ông được?”, con sói nói: “Năm ngoái mày đã phỉ báng tao!” Con cừu trả lời: “Thưa ông, năm ngoái tôi chưa ra đời.” Con sói nói: “Thế thì thằng anh mày đã phỉ báng tao!” Con cừu đáp: “Thưa ông tôi là con một.” Con sói rống lên: “Thế thì một đứa trong lũ chúng mày đã nói xấu tao, thằng chăn chúng mày đã nói xấu tao, con chó chăn chúng mày đã nói xấu, tao phải trả thù!” Thế rồi con sói vồ con cừu nhai ngấu nghiến. La Fontaine kết luận: “Lý lẽ kẻ mạnh bao giờ cũng thắng” (La raison du plus fort est toujours la meilleure). – Nguồn: Nguyễn Đình Đăng, 10/04/2011; http://nguyendinhdang.wordpress.com/
*
CHÓ SÓI VÀ CỪU CON
Lý kẻ mạnh bao giờ cũng thắng,
Chuyện sau đây hãy ngẫm cho tường.
Chú Cừu nhỏ suối trong uống nước,
Bỗng Sói rừng dạo bước gần bên.
Tìm ăn, bụng đã đói mềm,
Lang thang bắt gặp Cừu non suối nầy.
Sói lên giọng gắt gay mắng bảo:
- Con Cừu kia mày láo quá ha!
Làm ngầu dòng nước của ta,
Tội này đáng chết không tha được rồi.
- Xin Bệ hạ xét soi đừng giận,
Ở cuối nguồn khôn vẩn dòng trên.
- Mầy làm vẩn! Thêm năm ngoái nữa,
Nói xấu tao ở giữa bao người.
- Làm sao thế được trời ơi,
Vì năm ngoái ấy tôi thời chửa sinh.
Mà nay nữa còn quanh vú mẹ,
- Nếu không mày, có thể thằng anh.
- Thưa ngài tôi chẳng có anh,
- Thế thì một kẻ gia đình mày đây.
Đã coi tao không đầy múng mẩy,
Tụi chăn bay cũng vậy khác nào.
Người ta họ đã bảo tao,
Thù này nay phải buộc vào cổ ngươi.
Sói nói đoạn quật tươi Cừu nọ,
Đem vào rừng gần đó Sói xơi,
Chẳng cần lý luận lôi thôi.
*
THE WOLF AND THE LAMB.
That innocence is not a shield,
A story teaches, not the longest.
The strongest reasons always yield
To reasons of the strongest.
A lamb her thirst was slaking,
Once, at a mountain rill.
A hungry wolf was taking
His hunt for sheep to kill,
When, spying on the streamlet’s brink
This sheep of tender age,
He howl’d in tones of rage,
‘How dare you roil my drink?
Your impudence I shall chastise!’
‘Let not your majesty,’ the lamb replies,
‘Decide in haste or passion!
For sure ’tis difficult to think
In what respect or fashion
My drinking here could roil your drink,
Since on the stream your majesty now faces
I’m lower down, full twenty paces.’
‘You roil it,’ said the wolf; ‘and, more, I know
You cursed and slander’d me a year ago.’
‘O no! how could I such a thing have done!
A lamb that has not seen a year,
A suckling of its mother dear?’
‘Your brother then.’
‘But brother I have none.’
‘Well, well, what’s all the same,
’Twas some one of your name.
Sheep, men, and dogs of every nation,
Are wont to stab my reputation,
As I have truly heard.’
Without another word,
He made his vengeance good —
Bore off the lambkin to the wood,
And there, without a jury,
Judged, slew, and ate her in his fury.
*
*
CHÓ SÓI VÀ CỪU CON
Lý kẻ mạnh bao giờ cũng thắng,
Chuyện sau đây hãy ngẫm cho tường.
Chú Cừu nhỏ suối trong uống nước,
Bỗng Sói rừng dạo bước gần bên.
Tìm ăn, bụng đã đói mềm,
Lang thang bắt gặp Cừu non suối nầy.
Sói lên giọng gắt gay mắng bảo:
- Con Cừu kia mày láo quá ha!
Làm ngầu dòng nước của ta,
Tội này đáng chết không tha được rồi.
- Xin Bệ hạ xét soi đừng giận,
Ở cuối nguồn khôn vẩn dòng trên.
- Mầy làm vẩn! Thêm năm ngoái nữa,
Nói xấu tao ở giữa bao người.
- Làm sao thế được trời ơi,
Vì năm ngoái ấy tôi thời chửa sinh.
Mà nay nữa còn quanh vú mẹ,
- Nếu không mày, có thể thằng anh.
- Thưa ngài tôi chẳng có anh,
- Thế thì một kẻ gia đình mày đây.
Đã coi tao không đầy múng mẩy,
Tụi chăn bay cũng vậy khác nào.
Người ta họ đã bảo tao,
Thù này nay phải buộc vào cổ ngươi.
Sói nói đoạn quật tươi Cừu nọ,
Đem vào rừng gần đó Sói xơi,
Chẳng cần lý luận lôi thôi.
*
THE WOLF AND THE LAMB.
That innocence is not a shield,
A story teaches, not the longest.
The strongest reasons always yield
To reasons of the strongest.
A lamb her thirst was slaking,
Once, at a mountain rill.
A hungry wolf was taking
His hunt for sheep to kill,
When, spying on the streamlet’s brink
This sheep of tender age,
He howl’d in tones of rage,
‘How dare you roil my drink?
Your impudence I shall chastise!’
‘Let not your majesty,’ the lamb replies,
‘Decide in haste or passion!
For sure ’tis difficult to think
In what respect or fashion
My drinking here could roil your drink,
Since on the stream your majesty now faces
I’m lower down, full twenty paces.’
‘You roil it,’ said the wolf; ‘and, more, I know
You cursed and slander’d me a year ago.’
‘O no! how could I such a thing have done!
A lamb that has not seen a year,
A suckling of its mother dear?’
‘Your brother then.’
‘But brother I have none.’
‘Well, well, what’s all the same,
’Twas some one of your name.
Sheep, men, and dogs of every nation,
Are wont to stab my reputation,
As I have truly heard.’
Without another word,
He made his vengeance good —
Bore off the lambkin to the wood,
And there, without a jury,
Judged, slew, and ate her in his fury.
*
No comments:
Post a Comment