Saturday, 2 July 2016

Năm điều quán tưởng thường xuyên

Tăng Chi 5.57
Năm sự kiện cần phải quan sát

Tóm lược (dựa theo bản dịch của Hòa thượng Thích Minh Châu):

1) "Ta phải bị già, không thoát khỏi già" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. Sự kiêu mạn tuổi trẻ trong tuổi trẻ được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm thiểu.

2) "Ta phải bị bệnh, không thoát khỏi bệnh" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. Sự kiêu mạn khỏe mạnh trong khỏe mạnh được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm thiểu.

3) "Ta phải bị chết, không thoát khỏi chết" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. Sự kiêu mạn sự sống trong sự sống được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm thiểu.

4) "Tất cả pháp khả ái, khả ý đối với ta sẽ phải đổi khác, sẽ phải biến diệt", là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. Tham dục đối với các vật khả ái được đoạn tận hoàn toàn hay được giảm thiểu.

5) "Ta là chủ nhân của nghiệp, là thừa tự của nghiệp, nghiệp là thai tạng, nghiệp là quyến thuộc, nghiệp là điểm tựa. Phàm nghiệp nào ta sẽ làm thiện hay ác, ta sẽ thừa tự nghiệp ấy" là sự kiện cần phải thường xuyên quán sát bởi nữ nhân hay nam nhân, bởi tại gia hay xuất gia. Ác hạnh được hoàn toàn đoạn tận hay được giảm thiểu.

Do vị thánh đệ tử thường xuyên quán sát năm sự kiện ấy, nên con đường được sinh khởi. Vị ấy sử dụng con đường nầy, tu tập, làm cho sung mãn. Do vị ấy sử dụng con đường nầy, tu tập, làm cho sung mãn, nên các kiết sử được đoạn tận, các tùy miên được chấm dứt.

*

Năm điều quán tưởng hằng ngày

Thế Tôn lời dạy tỏ tường,
Năm điều quán tưởng phải thường xét ra:

1) Ta đây phải có sự già,
Thế nào tránh thoát lúc qua canh tàn.

2) Ta đây bệnh tật phải mang,
Thế nào tránh thoát đặng an mạnh lành

3) Ta đây sự chết sẳn dành,
Thế nào tránh thoát tử sanh đến kỳ.

4) Ta đây phải chịu phân ly,
Nhân vật quí mến ta đi biệt mà.

5) Ta đi với nghiệp của ta,
Dầu cho tốt xấu tạo ra tự mình,
Theo ta như bóng theo hình,
Ta thọ quả báo phân minh kết thành.

* * *

Five themes (AN 5:57)

In brief (based on Bhikkhu Bodhi’s translation):

(1) A woman or a man, a householder or one gone forth, should often reflect thus: “I am subject to old age; I am not exempt from old age.” In their youth, beings are intoxicated with their youth, and when they are intoxicated with their youth they engage in misconduct by body, speech, and mind. But when one often reflects upon this theme, the intoxication with youth is either completely abandoned or diminished.

(2) A woman or a man, a householder or one gone forth, should often reflect thus: “I am subject to illness; I am not exempt from illness.” In a state of health, beings are intoxicated with their health, and when they are intoxicated with their health they engage in misconduct by body, speech, and mind. But when one often reflects upon this theme, the intoxication with health is either completely abandoned or diminished.

(3) A woman or a man, a householder or one gone forth, should often reflect thus: “I am subject to death; I am not exempt from death.” During their lives, beings are intoxicated with life, and when they are intoxicated with life they engage in misconduct by body, speech, and mind. But when one often reflects upon this theme, the intoxication with life is either completely abandoned or  diminished.

(4) A woman or a man, a householder or one gone forth, should often reflect thus: “I must be parted and separated from everyone and everything dear and agreeable to me.” Beings have desire and lust in regard to those people and things that are dear and agreeable, and excited by this lust, they engage in misconduct by body, speech, and mind. But when one often reflects upon this theme, the desire and lust in regard to everyone and everything dear and agreeable is either completely abandoned or diminished.

(5) A woman or a man, a householder or one gone forth, should often reflect thus: “I am the owner of my kamma, the heir of my kamma; I have kamma as my origin, kamma as my relative, kamma as my resort; I will be the heir of whatever kamma, good or bad, that I do.” People engage in misconduct by body, speech, and mind. But when one often reflects upon this theme, such misconduct is either completely abandoned or diminished.

As the noble disciple often reflects on these themes, the path is generated. He pursues this path, develops it, and cultivates it. As he does so, the fetters are entirely abandoned and the underlying tendencies are uprooted.

*


No comments: