THIỀN ĐƯỜNG MỚI CỦA TÔI
Ngày vui qua mau. Sau một ngày đưa bà xã đi lang thang dạo chơi thành phố, tôi đi gặp bà bác sĩ gia đình để xem và trao đổi về các kết quả thử máu, nước tiểu. Đây là một thiền đường mới của riêng tôi. Nếu bạn nào còn nhớ những gì tôi chia sẻ lúc trước, tôi có viết là mỗi khi tôi đến gặp nha sĩ để khám và chữa răng, tôi cho rằng đó là dịp tôi đi tập thiền, thiền quán về các cảm thọ đau răng.
Bây giờ tôi biết thêm một thiền đường mới, không cần phải lặn lội đến tìm một nơi xa xôi nào đó ở Đông Nam Á mà nó ở chính ngay tại địa phương của mình. Mặc dù có lấy giờ hẹn, nhưng khi đến đó lúc nào cũng phải đợi từ 15 đến 30 phút, vì lúc nào cũng đông bệnh nhân. Thay vì ngồi xem báo, xem ti vi hay lướt mạng với điện thoại, tôi tìm một góc khuất tại phòng tiếp tân, ngồi thong thả, hai tay để trên đùi, khép mắt, nhẹ nhàng theo dõi hơi thở. Mặc kệ các tiếng động, âm thanh chung quanh. Chỉ ghi nhận, không phản ứng, phán xét. Như thế là thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh, không cảm thấy bực bội, bồn chồn, lo lắng.
Rồi cũng tới phiên mình. Bà bác sĩ rất chu đáo. Cứ mỗi sáu tháng là cho thư ký điện thoại gọi đến nhắc nhở. Mỗi năm là gửi giấy đến để mình đi thử máu, nước tiểu, khám tổng quát. Kết quả cũng tạm ổn cho điều kiện cơ thể của tuổi già. Tuy nhiên, các bộ phận chính đều có vấn đề – tim, gan, bao tử, tụy tạng. Cần phải cẩn thận hơn trong ăn uống, đi đứng, cần phải năng động tập thể dục, v.v., và phải đi gặp các bác sĩ chuyên khoa khác để khám tim, khám bàn chân và khám mắt.
Đây là một dịp để nhắc nhở mình quán soi về các nguy hại của thân thể, là một trong 10 pháp quán tưởng Đức Phật dạy trong kinh Girimānanda: cơ thể mình lúc nào cũng có những mầm mống bệnh tật, đau khổ. Phải luôn ghi nhớ như thế. Phải biết ghi nhận về các cảm thọ đau đớn và nhất là ghi nhận về sự vô thường, mong manh của cuộc sống.