Người Úc thích nuôi chó hoặc mèo để làm bạn trong nhà. Ở Việt Nam, tôi còn thấy người ta thích nuôi chim, nuôi cá, nuôi chuột bạch, v.v. Ngày trước, tôi có nuôi một con mèo đen, nhưng nó đã chết lâu rồi, và từ đó, tôi không còn nuôi thú vật nào khác. Tôi có kể chuyện con mèo nầy trong trang FB hồi năm ngoái.
Tôi ngẫm nghĩ mình đâu cần phải nuôi thêm con thú cưng nào khác. Phàm phu tục tử như mình lúc nào cũng có sẵn 3 con thú cưng lẫn quẫn trong tâm mà mình hầu như không để ý đến. Miệng mình nói là không thích chúng, muốn xua đuổi chúng, nhưng thật ra, lúc nào mình cũng cho chúng ăn, nuôi dưỡng chúng. Đó là con Rắn, con Gà trống hay con chim Công, và con Heo.
Chắc quý vị đã từng nhìn thấy hình vẽ Bánh Xe Luân Hồi (Wheel of Life) của Phật giáo Tây Tạng (khi nào có dịp, tôi sẽ trình bày chi tiết hơn). Ở ngay tại trục của bánh xe là hình 3 con thú: con Rắn tượng trưng cho Sân, con Gà trống hay con chim Công tượng trưng cho Tham, và con Heo tượng trưng cho Si. Đó là quan niệm của người Tây Tạng, theo lời giải thích của ngài Ringu Tulku Rinpoche [*]. Mình nuôi dưỡng 3 con thú cưng nầy, nên mình cứ phải lẫn quẫn trong vòng sinh tử luân hồi.
Dân gian có câu: “Bỏ thì thương, vương thì tội”. Người Phật tử nào cũng biết mối nguy hại khi nuôi dưỡng ba con thú cưng đó, nhưng có thật sự bỏ được chúng hay không là cả một vấn đề khó khăn và phức tạp, không phải chuyện dễ dàng, bàn luận lý thuyết suông.
[*] xem thêm: http://www.rigpawiki.org/index.php?title=Wheel_of_Life#Centre_of_the_Wheel:_The_Three_Poisons
*
No comments:
Post a Comment