Ghế đá công viên.
Sáng nay tôi đi bộ một vòng trong khu vực. Đầu tiên đi đến khu thương mại gần nhà, ghé vào chi nhánh bưu điện gửi vài gói sách. Xong, đi đến chùa lễ Phật. Dự đinh sẽ ngồi hành thiền ở đó, nhưng hôm nay có một anh hội viên phát tâm đến chùa làm công quả, hút bụi thảm ở chánh điện.
Không muốn làm phiền anh ấy, tôi vội lễ lạy Phật rồi đi ra ngoài. Bước ra khỏi cổng, nhìn thẳng trước mặt là công viên của thành phố, có băng ghế quen thuộc ở đó. Công viên vắng lặng, trời mát, ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo.
Chợt nghĩ, nếu không tiện ngồi hành thiền ở chánh điện, thì mình ngồi hành thiền trên ghế ngoài công viên cũng được, để hòa nhập với thiên nhiên, ánh nắng, gió mát, chim hót trên cành lá.
Thế là đến ngồi ở đó, buông thỏng tay chân, thư giãn, theo dõi hơi thở và cảm thọ toàn thân. An định, nhẹ nhàng, tĩnh lặng. Sau khoảng 20 phút, chuyển sang rải tâm từ khoảng 10 phút, rồi xả thiền, xoa bóp tay chân, đứng dậy, lấy máy quẹt chụp vài tấm hình rồi ra về.
Trên đường về nhà, tôi dừng lại tại một công viên khác ở gần đó. Đứng ngắm nhìn chung quanh, uống vào vài ngụm nước mát, chợt nhớ đến bài hát của Trịnh Công Sơn có câu "Ghế đá công viên, dời ra đường phố ...", thấy vui vui, và sửa lại lời ca là:
Ghế đá công viên, mình ta ở đó
Người già bình an, ngồi nghe hơi thở
Người già bình an, đếm từng hơi thở
Ánh nắng chiếu vào, nhìn đời trôi qua...
-- (dựa theo bài hát "Người già em bé" của Trịnh Công Sơn)
*
No comments:
Post a Comment