Thursday, 22 February 2018

Một buổi thiền đặc biệt

MỘT BUỔI THIỀN ĐẶC BIỆT.

Hôm qua tôi đến một bệnh viện nhỏ gần nhà để nội soi dạ dày (gastroscopy). Công việc đó cũng đơn giản, nghe bác sĩ nói chỉ 10 phút là xong, nhưng bệnh nhân phải được gây mê trước khi nội soi.

Đến đó lúc 3 giờ trưa. Sau khi làm thủ tục giấy tờ, họ đưa tôi vào phòng. Phát cho bộ áo, bảo phải tháo bỏ tất cả y phục trên người và chỉ mặc vào cái áo bệnh nhân. Vừa thay đồ vừa ngẫm nghĩ: Thì ra thế! Sang hèn xấu đẹp gì rồi cũng thế thôi. Phải bỏ đi tất cả, chỉ còn một tấm vải đắp vào người, ai cũng như ai. Ai rồi cũng phải bệnh. Vào đó thì bỏ tất cả, chỉ còn lại tấm thân trần trụi. Chỉ còn có bấy nhiêu đó thôi.

Họ đưa lên giường nằm đợi bác sĩ đến gây mê. Thay vì suy tưởng vu vơ, tôi tự bảo hãy xem đây là một dịp tốt để mình hành thiền trong tư thế nằm. Nhẹ nhàng theo dõi hơi thở vô ra, đến khi thật an tịnh, rồi nhìn lại thể xác nầy, tâm thân tứ đại. Nó là như thế, rất mong manh mà cũng rất diệu kỳ, đã hoạt động hơn 60 năm trời không ngừng nghỉ. Nhưng rồi nó cũng suy thoái và đến lúc nào đó sẽ ngưng hoạt động.

Khi tuổi thọ hết, cũng có thể mình sẽ ở trong hoàn cảnh tương tự như thế nầy. Nằm đó trơ trọi một mình, không ai chung quanh, và mình có chịu chấp nhận để ra đi thanh thản không? Không có khả năng làm gì được nữa mà cũng không còn có gì để bám víu vào đó. Còn có gì để luyến tiếc, lo sợ? Lúc ấy, điều mình có thể làm được là giữ tâm thanh thản, hướng về Tam Bảo với lòng tín thành để ra đi.

Muốn được như thế thì mình phải tập ngay từ bây giờ. Đây là một cơ hội tốt để mình thực tập. Tôi bắt đầu chuyển sang tụng Ân đức Tam Bảo bằng tiếng Pāli. Tụng thầm trong đầu, chậm rãi, nghĩ đến ý nghĩa từng câu tụng. Tụng tới tụng lui, trong lòng cảm thấy an vui, nhẹ nhàng.

Cứ như thế mà thời gian trôi qua rất nhanh cho đến khi bác sĩ cùng cô y tá đến đẩy giường vào phòng nội soi. Tôi chuyển sang ý nghĩ xem như thân nầy không phải là ta, là của ta nữa. Buông xả, xem nó như một cỗ máy sinh vật lý nào đó, phó mặc nó cho bác sĩ và các chuyên viên y tế xử lý. Tôi nhẹ nhàng rãi tâm từ và hướng lòng tri ân đến tất cả mọi người trong phòng nội soi, rồi ngủ mê lúc nào không biết.

Đến khi mở mắt thức dậy thì thấy họ đã đưa mình về phòng cũ. Ông bác sĩ đứng bên cạnh, mỉm cười, giải thích kết quả, và đề nghị tôi trở về gặp lại bà bác sĩ gia đình để lấy toa thuốc mới mà ông sẽ gửi kết quả và các đề nghị chữa trị đến bà ấy.

Theo đúng quy trình, tôi nằm thêm khoảng 30 phút nữa cho thật tỉnh táo. Nhâm nhi càfê sữa, nước trái cây với bánh mì sandwich. Sau đó, bệnh viện gọi điện thoại cho bà xã lái xe đến đưa mình về. Về đến nhà là đúng 6.30 giờ chiều. Xem như tôi đã có một buổi thiền tập đặc biệt trong 3 giờ đồng hồ.

Đây cũng là một dịp hiếm có để cho bà ấy làm tài xế, còn mình thì ngồi trong xe thoải mái ngắm nhìn quang cảnh đường phố.

Hình ảnh minh họa, Google

No comments: