ĐỜI SỐNG NHẸ NHÀNG, THONG THẢ CỦA MỘT CƯ SĨ GIÀ
Khoảng 2 tháng trước tôi có viết vài dòng chia sẻ tâm tư của mình trong một bình luận ở trang Facebook cá nhân. Nay xin chép lại ở đây.
*
Mỗi người có cảnh ngộ tu tập khác nhau, tùy theo nhiều yếu tố: duyên nghiệp, ý nguyện, hoàn cảnh, ... Tôi chỉ quan sát sự tu tập của người khác, ghi nhận mà không đánh giá, bình luận. Điểm quan trọng chung là ở sự thành thật nỗ lực tu tập của mỗi người trong hoàn cảnh riêng của mình.
Đối với tôi, tuổi 70 không còn nhiều thời gian nữa. Tôi sống an vui trong cương vị của một cư sĩ Phật tử bình thường, không có ý nguyện cao cả nào khác. Tôi không có ý nguyện thành Bồ-tát, thành Phật để độ đời, độ chúng sinh. Cũng không vội vã, nôn nóng để giác ngộ như một vị A-la-hán. Chỉ mong sao có đủ năng lực để thẳng tiến đến bờ sông giải thoát (Tiểu Tu-đà-hoàn, Cula-sotapanna), rồi đủ thì giờ hòa nhập vào dòng sông đó (Tu-đà-hoàn, Sotapanna, Dự Lưu). Đã thấy, biết con đường rồi thì cứ thế mà đi. Đi bước nào, chắc bước đó, Không đi thì sẽ không bao giờ đến. Nếu không xong trong kiếp này thì sẽ xong trong kiếp sau, hay thêm vài kiếp nữa cũng được. Chỉ vậy thôi.
Nhờ thế, sự tu tập và đời sống riêng của mình trở nên nhẹ nhàng, thong thả, tự do, ít va chạm, không dính mắc vào những chuyện lu bu của thế gian, không tạo thêm nhiều chuyện rắc rối, phiền não cho mình và cho người khác.
*
No comments:
Post a Comment