HƠI THỞ CUỐI CÙNG
Hôm trước, tôi có chia sẻ một phương cách để đối trị vọng tưởng, tâm chạy đi lang thang chỗ này chỗ kia bằng cách tự nhắc nhở dựa theo câu chuyện về ba câu hỏi của nhà vua:
1) Thời gian thuận lợi nhất là NGAY BÂY GIỜ, không phải là lúc nào khác.
2) Người quan trọng nhất là chính THÂN TÂM NÀY, không phải quan tâm về bất cứ người nào khác.
3) Công việc quan trọng nhất là THEO DÕI HƠI THỞ VÀ CÁC CẢM THỌ NƠI THÂN, không phải là lúc lo lắng, suy tính về bất cứ chuyện gì khác.
Hôm nay tôi xin chia sẻ một phương pháp khác, dựa theo cuốn sách “Satipatthana Meditation – A Practice Guide” (Thiền lập niệm - Hướng dẫn thực hành) của Bhikkhu Anālayo. Hãy xem mạng sống của mình chỉ bằng một hơi thở. Thở vào, không thở ra là chết. Thở ra mà không thở vào là chết. Chỉ đơn giản có thế. Trong Chương 38 của kinh “Bốn mươi hai chương” thuộc Hán tạng, Đức Phật cũng dạy tương tự. Mạng sống chỉ kéo dài bằng một hơi thở. Sư Anālayo kể nhiều trường hợp Sư được thỉnh đến thăm viếng và trợ duyên cho những người sắp chết. Sư quan sát thấy những người ấy hít vào một hơi cuối cùng rồi ngưng bặt, qua đời.
Vì thế, trong cuốn sách trên, Sư đề nghị chúng ta thực tập niệm hơi thở bằng cách xem mỗi hơi thở như là hơi thở cuối cùng trước khi chết. Sau một hơi thở, nếu mình chưa chết thì xem như mình vừa bước đi thêm một bước tiến dần đến cửa tử. Như thế, chúng ta mới trân quý từng hơi thở, từng giây phút trong hiện tại.
Dựa vào lời khuyên đó, tôi thực hành niệm hơi thở như sau:
1) Khi hít vào, niệm theo luồng hơi thở vào: “Chết, chết, chết, chết”, giúp cho mình đem tâm về hiện tại, không lang thang đi nơi khác.
2) Khi thở ra, niệm chỉ một âm dài theo luồng hơi ra: “B…u…ô…n…g”, giúp cho mình buông xả mọi chuyện lăng xăng khác.
Cứ như thế mà nhịp nhàng theo dõi từng hơi thở vào ra.
“Chết, chết, chết, chết” (thở vào), rồi “B…u…ô…n…g” (thở ra).
“Chết, chết, chết, chết” (thở vào), rồi “B…u…ô…n…g” (thở ra).
“Chết, chết, chết, chết” (thở vào), rồi “B…u…ô…n…g” (thở ra).
…
Theo kinh nghiệm riêng, tôi thấy phương cách nầy rất hiệu quả, giúp tâm tôi an định, nhẹ nhàng, buông bỏ các chuyện lo âu tính toán, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Khi tâm tương đối an định rồi, có thể bỏ lối niệm đó, chỉ còn đơn thuần theo dõi, quan sát và ghi nhận hơi thở.
*
No comments:
Post a Comment