Thursday, 28 December 2017

Mèo của tôi

Đây là mèo bốn chân, không phải là loại mèo hai chân thường là nguyên nhân gây gổ giữa vợ chồng trong xã hội. Nó là loại mèo hoang, không biết từ đâu đến nhà chúng tôi. Hai cô con gái tôi đi học về – lúc ấy còn học trường trung học, thấy nó dễ thương, vuốt ve, và đem cơm cho nó ăn. Thế là nó ở lại, không chịu đi nơi khác.

Một ngày nọ, tôi đi làm về, vào phòng cô Hai hỏi thăm, thấy cô ấy đem nó lên giường, nằm vuốt ve nó! Tôi không hài lòng, vì đó là mèo hoang, không biết dơ sạch thế nào, nên tôi cấm hai cô đem nó vào nhà, và đuổi nó đi. Hai cô năn nỉ, xin phép tôi giữ nó lại và nuôi nó. Chìu ý con, tôi nói có thể giữ nó lại, nhưng tuyệt đối không đem vào nhà.

Từ đó, nó thành mèo của chúng tôi. Tôi mua cho nó một cái giỏ đặc biệt dành cho mèo để nó ngủ, mua thức ăn đặc biệt cho nó. Mỗi ngày cho nó ăn và uống một ít sữa tươi. Vì là gốc mèo hoang, nó dễ sống, và cũng dễ dạy. Tôi chỉ rầy la mấy lần là nó biết ý, không chạy vào nhà nữa. Không biết nó là đực hay cái, cũng không biết đặt tên là gì, bèn gọi nó là “Mr C” – C là Cat, con mèo. Từ đó, cả nhà dùng tên nầy để gọi nó.

Khi dọn về nhà mới, tôi mang nó theo. Lúc đầu nó sợ, nhưng rồi cũng quen sân vườn nhà mới. Bây giờ hai cô đã học xong. Cô Hai lấy chồng rồi sang miền Đông lập nghiệp. Cô Ba tốt nghiệp, có việc làm, mua nhà phía sau, cũng dọn ở riêng. Chỉ còn vợ chồng tôi và Mr C. Mỗi ngày hai lần, tôi gánh vác việc cho nó ăn uống. Nhưng cũng vui, vì mỗi lần tôi ra tưới cây làm vườn là nó chạy theo làm bạn. Ban đêm, khi tôi ngồi trong phòng đọc sách hay mở máy vi tính, nó đi đến nằm bên ngoài vách tường, cạnh khung cửa sổ. Thỉnh thoảng gọi meo meo, có lẽ để trò chuyện với tôi qua khung cửa.

Mấy tháng trước nó bị kiến cắn sưng mắt. Cô Ba đem nó đến bệnh viện thú y. Khi khám bệnh, mới biết là mèo cái! Đã lỡ gọi là “Mr C” rồi, thì thôi, đành phải tiếp tục gọi như thế. Không biết nó bao nhiêu tuổi, nhưng nó ở với chúng tôi đã trên 15 năm. Theo thống kê, một năm tuổi mèo tương đương với bảy năm tuổi người. Như thế, tính theo tuổi người, nó cũng hơn trăm tuổi.

Mấy tuần qua, đột nhiên nó biếng ăn, hơi thở khọt khẹt, không còn năng động như trước, lông bắt đầu rụng khá nhiều. Tôi đoán có lẽ nó gần hết tuổi thọ. Tôi khéo léo báo cho bà xã và hai cô con gái biết, giải thích về sự vô thường, để sửa soạn tâm lý cho mọi người.

Trưa nay, đi bơi về, không thấy nó ra đón. Nhưng tôi bận, không để ý. Đến khoảng 6 giờ chiều, như thường lệ, tôi mở cửa sau nhà, gọi nó đến ăn, nhưng không thấy nó đâu. Tôi đi vòng ra phía trước, thấy nó nằm trước cửa, thoi thóp thở. Tôi đến gần, quan sát vuốt ve, biết ngay đây là những giây phút cuối cùng của nó. Tôi lấy cái nôi của nó, đặt nó vào đó, vuốt ve, nhẹ nhàng nói với nó nên ra đi thanh thản, đừng sợ sệt, đừng bám víu vào cái gì, nguyện cho nó được tái sinh vào cõi tốt lành, đừng tái sinh vào cảnh thú vật nữa.

Khoảng mười phút sau, nó nhắm mắt, ngừng thở. Chết nhẹ nhàng, không một tiếng rên la. Cũng lạ là hôm nay nhà vắng, không có ai, chỉ có tôi với nó. Tôi gọi điện thoại đến bệnh viện thú y hỏi thông tin, và đem xác nó đến đó để hỏa thiêu.

Trên đường đi, tôi suy nghĩ về sự vô thường, về kiếp sống khổ cực của loài thú, về duyên nghiệp của nó với gia đình chúng tôi, và nhất là về sự may mắn của tôi được sinh ra làm người, lại biết được Phật pháp và được gần gũi những người có tâm tu tập tốt. Vì vậy, tôi cần phải tinh tấn hơn nữa, trong sự tu tập cũng như trong các thiện sự. Đời người ngắn ngủi và bất định, không nên để phí thì giờ vào những việc hơn thua, tranh luận, tranh cãi vô ích.

Bình Anson
Perth, tháng 12-2014
-------------------------------------------

Sau một tuần lễ, khi các cảm xúc đã lắng dịu, tôi gửi email nầy đến cô Hai & cô Ba:

At 6.00 pm Friday 05/12/2014, as usual, I went outside to feed her. I called her few times but she did not turn up. I went around the house to the front door and saw her laying there, very weak. I touched her and she still recognised me. I knew she was dying. I took her basket, spread Jennifer’s old towel, and placed her on it. Then I took the basket to the front sliding door of the shrine room and left her there. I went inside, lid the candles, burnt the incense. I also placed an incense stick next to her basket. I prayed to the Buddha, then, went ouside and gently caressed her. I told her to let go, it’s time now to depart this world peacefully, don’t be scared, don’t be attached to anything, don’t be reborn again as a cat, let go ... About 10 minutes later, she had her last breath. I believe she had a good and peaceful death, and a good rebirth to a better destination in this universe.

I contacted the veterinary hospital in Balcatta, and took the whole basket there for cremation. I told them I did not want her ashes back.

Yesterday, a young Vietnamese boy died suddenly from a freak car accident in front of his house. I am helping his family for funeral arrangements. He just turned 18. Life is short and uncertain. Let enjoy every moment we have in a meaningful way.


No comments: