Vui sống trong hiện tại.
Hôm nay cần phải mua vài loại thuốc tây, thấy trời nắng tốt nên tôi đi bộ từ nhà đến khu thương mại gần đó có tiệm thuốc quen thuộc. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ về cuộc đời của mình.
Như thế là tôi sống ở xứ Úc này được 45 năm, với tuổi 71 thì xem như hơn 2/3 cuộc đời tôi đã sống ở đây, tại thành phố Perth này. Đã quen thuộc với người dân, môi trường, mọi sinh hoạt xã hội, văn hóa, kinh tế. Cho nên, tôi xem đây như là quê hương thứ hai của mình, sẽ sống cho đến khi mãn tuổi thọ, không có ý định sống ở nơi nào khác. Khách quan mà nói, đời sống ở đây tương đối an bình, môi trường trong sạch, khí hậu thời tiết dễ chịu, trợ cấp an sinh và y tế cho người già cũng khá tốt và đảm bảo.
Như có tâm sự nhiều lần, tôi đã từng về Việt Nam làm việc trong thập niên 1990, và thăm viếng nhiều nơi trong 20 năm qua, nhất là các thành phố dọc theo bờ biển hình chữ S. Đã đi hành hương ở Ấn Độ và Sri Lanka. Đã viếng thăm các địa điểm lịch sử Phật giáo ở Myanmar, Thái Lan, Lào và Campuchia. Đã từng ngồi máy bay từ Perth đi Mỹ theo 2 hướng khác nhau, xem như là bay vòng quanh trái đất hai lần. Cho nên cũng mãn nguyện, không còn có ý định đi đâu nữa.
Trong những năm tháng còn lại, tự nhủ là mình nên tập trung vào sự tu tập cho chính bản thân, đừng để dính dáng vào những chuyện lu bu của thế giới bên ngoài. Lặng lẻ theo dõi, ghi nhận các diễn biến chung quanh, tùy hứng, tùy duyên, rồi để qua một bên, không bận tâm, không dính mắc vào đó. Ngay cả trong các sinh hoạt Phật giáo, tôi cũng không còn tham gia tích cực vào các nhóm tu học, các đạo tràng, hay các tổ chức Phật giáo. Chỉ đóng góp nếu có nhu cầu, nhưng cũng hạn chế, không hứng thú, hăng hái như xưa.
LIS – Life is short, Đời sống ngắn ngủi. Câu chú “Lis, Lis, Lis, Lis …” là thần chú của tôi để tự nhắc nhở, tập trung vào những việc cần phải làm cho riêng mình trong năm tháng còn lại. Quỹ thời gian không còn nhiều nữa.
Nollamara, Tây Úc
* Ghi thêm (21/12/2022):
Mấy ngày gần đây tôi nhận được rất nhiều hình ảnh về quang cảnh xứ Việt của một anh bạn gửi đến chia sẻ.
Bây giờ rảnh rổi, dịch Covid tương đối đã lắng dịu, anh ấy về Việt Nam và thu xếp đi thăm viếng nhiều tỉnh thành, từ Bắc xuống Nam. Anh ấy cũng thích chụp hình, đi đến đâu chụp hình đến đó, rồi gửi vào chia sẻ trong Facebook.
Nhìn những hình ảnh đó, tôi thấy vui vui, nhớ lại những cảnh cũ mình đã từng thấy, và so sánh với cảnh ngày nay để thấy được sự đổi thay theo năm tháng.
Nhưng rồi thôi, không còn thấy háo hức, nhớ nhung như xưa. Ngay cả cảnh đường phố Sài Gòn, nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi cũng cảm thấy dửng dưng, như một người ngoại cuộc. Không còn những cảm xúc, nỗi niềm như mấy năm trước nữa.
Có lẽ đây đúng là lúc mình dừng lại, buông bỏ những gì đã qua đi, không nuối tiếc, và an vui với những gì mình đang có ngay tại đây, trong hiện tại.
*-----*